Cơm nguội ơi

Thèm cơm nguội
Thời đi học tôi chỉ thèm cơm nguội
Sáng mẹ rang mùi cơm cháy nồng thơm
Thương em gái cạo nồi e thủng đáy
Những năm dài cả Miền Bắc thèm cơm
Cơm gạo chạy hết vào nhà cán bộ
Dân đen xơi rau má hóa thiên đường
Ăn củ chuối mà mơ tàu vũ trụ
Cơm nguội à, cơm nguội thấy mà thương
Ngồi học đói run thương Miền Nam chết đói
Mỹ -Diệm bắt dân ăn cả cỏ trên đồng
Tôi chưa biết suốt một thời nói dối
Cơm nguội à, cơm nguội có còn không ?
Tôi mơ cả cơm thừa canh cặn
Chốn thiên đường con Tố Hữu làm rơi
Cơm nguội hỡi nước mắt nào cũng mặn
Đói quá bạn tôi trong lớp xỉu rồi….
Cơm nguội trốn vào ca dao buồn tủi
Em phận hèn ăn tạm đỡ lòng ai
Tôi lại ước thân trai mình là cơm nguội
Đỡ lòng em chăn gối đói canh dài
Đêm nằm ngủ thấy mưa phùn cơm nguội
Ôi quê hương bố thí chút cơm trời
Chợt tỉnh dậy thấy mình thành chú Cuội
Gốc đa ngồi, gọi mãi : hỡi cơm ơi ….